XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
Phan_40

Chương 113: Không kìm được đau lòng

Lòng của Thương Đồng không phải là không đau, Lâm Lôi hỏi cô, tại sao cô và Sở Ngự Tây tuyệt đối không thể, cô nên trả lời cô ấy thế nào đây?

Ngay cả khi Nhiễm Đông Khải hỏi cô, cô cũng không có cách nào trả lời được. Bởi vì câu trả lời đó, cô không dám đụng vào.

Cô đã từng muốn chất vấn Tân Mộng Lan, nhưng bà lại không đưa ra câu trả lời rõ ràng.

Ngay cả khi cô không đoán ra, cô và Sở Ngự Tây cũng tuyệt đối không thể nữa rồi.

Lâm Lôi vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Thương Đồng từ từ ngẩng đầu, nhìn Lâm Lôi: "Cô thích anh ta sao?"

Một câu hỏi làm hai người đảo ngược vị trí, Lâm Lôi không ngờ tới Thương Đồng sẽ hỏi vấn đề này, cô hơi sững sờ, mặt đỏ lên, lập tức lắc đầu: "Cô hiểu lầm rồi, vì tôi chỉ tò mò thôi, thật đó!"

Thương Đồng thấy mặt Lâm Lôi ửng đỏ, cô có chút hốt hoảng, còn nhớ rõ cách đây năm năm trước, ở quán cà phê "Longago" lúc cô nhận được công việc đánh đàn, rất lâu cũng không gặp lại Sở Ngự Tây, có một ngày trời mưa, Sở Ngự Tây lên lầu, một mình anh ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, trong lúc cô vô ý nhìn thoáng qua, tạm thời đổi lại bài hát.

Chính là bài《 Cỏ Hoa Lan 》.

Khi đó Sở Ngự Tây quay đầu lại, nhìn cô, đúng lúc đụng phải ánh mắt của cô, cô cúi đầu, không nhìn anh nữa, tim lại nhảy loạn thình thịch, mặt cũng nóng lên.

Từ đó về sau, trong một thời gian dài, cô chỉ cúi đầu đánh đàn, mặc dù nhìn thấy anh đến, cô cũng không ngẩng đầu, chỉ im lặng đổi lại bài hát, vì anh mà đàn bài 《 Cỏ Hoa Lan 》, tuy bọn họ không nói chuyện, nhưng im lặng giống như một giao ước ngầm, anh tất nhiên sẽ nghe xong bài hát đó, mới rời đi.

Mà bây giờ cô nhớ lại, lúc đó đỏ mặt, có lẽ cũng không biết mình động lòng.

Mà Lâm Lôi lúc này, mặt cũng đỏ. Cô là một người chủ trì nổi tiếng, gương mặt của công chúng, nhiều kinh nghiệm hơn so với cô, nhưng lại trở tay không kịp với một vấn đề như vậy, có thể thấy được, mặc dù bản thân cô cũng chưa chắc biết, nhưng có thể đã thích Sở Ngự Tây.

Lâm Lôi thấy Thương Đồng cúi đầu không nói, cô lúng túng mở miệng nói: "Nói thật, tôi thật sự chỉ tò mò..."

Thương Đồng cắn môi dưới, quay đầu lại, trên mặt thoáng hiện lên nụ cười, mặc dù có chút yếu ớt: "Lâm tiểu thư, kỳ thực tôi rất hy vọng ai đó có thể thích Sở Ngự Tây, thật ra anh ta rất...cô độc."

"Cô độc?" Lâm Lôi cau mày, sao có thể? Người giống như Sở Ngự Tây, không khác gì những người sống trong đại viện kia, sao có thể cô độc? Nhưng Thương Đồng vừa nói vậy, cô mới có cảm giác, Sở Ngự Tây thật sự làm cho người ta có cảm giác tự nhiên không vui.

Cổ họng của Thương Đồng cảm thấy hơi chát, cô nhỏ giọng nói: "Mẹ của anh ta mất lúc anh ta còn rất nhỏ, anh ta luôn ở nội trú tại trường, anh ta cũng luôn luôn không vui vẻ..."

Rất nhiều bí mật cô không thể nói, chẳng hạn như mẹ anh là cắt cổ tay tự sát, chẳng hạn như anh căm hận cha và mẹ kế, chẳng hạn như khúc mắc phức tạp giữa bọn họ.

Cô chỉ có thể dùng giọng nói chân thành nói với Lâm Lôi: "Anh ta rất tận tâm với tình yêu, nếu anh ta chịu quên, chịu bắt đầu lại lần nữa, nhất định sẽ cho người kia hạnh phúc."

Tim của Lâm Lôi đập thình thịch, cô vẫn sắc bén nhìn Thương Đồng: "Anh ta vẫn còn yêu cô."

Thương Đồng lắc đầu, cô cúi đầu xuống, vẫn là câu nói đó: "Chúng tôi tuyệt đối không thể nữa rồi."

Rốt cuộc là lý do gì, có thể làm cho cô nói tuyệt đối không thể chắc chắn như vậy?

Thương Đồng cố nén không cho nước mắt rơi xuống, cô hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Lôi: "Cô yên tâm, anh ta cũng nghĩ vậy."

"Các người..." Trong lòng Lâm Lôi đầy nghi ngờ, cô cắn môi dưới và nói: "Có phải cô xem tôi giống như người thứ ba? Tôi thừa nhận, tôi quả thực có nảy sinh hứng thú với Sở Ngự Tây, nhưng tuyệt đối không phá hoại một đôi đang yêu nhau, nếu cô cũng yêu Sở Ngự Tây, có chuyện gì không thể thẳng thắn?"

Tại sao không thể thẳng thắn?

Thương Đồng run rẩy quay sang Lâm Lôi, cô truy hỏi sắc bén như vậy, làm Thương Đồng suýt nữa không cách nào che giấu, nhưng cô chỉ có thể đưa ra một lý do: "Bởi vì tôi không thích anh ta."

"Sao có thể như thế được?" Lâm Lôi không tin lắc đầu.

Nước mắt của Thương Đồng cuối cùng cũng từ từ trào ra, cô thấp giọng nói: "Tin hay không tuỳ cô."

Lâm Lôi thấy cô không nói thêm gì nữa, đành phải đứng dậy ra về.

----- Vũ Quy Lai -----

Gần tối, bầu trời tối xuống, xem ra ngày mai có thể là có tuyết.

Sở Ngự Tây ở bệnh viện quân đội, điện thoại vang lên không ngừng, anh nhìn thấy dãy số, đều tắt đi.

Tin nhắn của Sở Vân Hề gửi đến: "Anh, cả đời em chỉ có một lần kết hôn, anh nhất định phải đến! Nhất định!"

Anh ném điện thoại qua một bên, nhìn thấy Lâm Lôi đứng ở cửa.

Cô có phải là Thuận Phong Nhĩ, Thiên Lý Nhãn không? Sao đổi bệnh viện còn có thể tìm đến được đây?

Lâm Lôi không để ý tới sự lạnh nhạt của anh, lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh anh: "Sao anh lại đổi bệnh viện?"

Sở Ngự Tây cau mày: "Tôi cần phải báo cáo cho em sao?"

Lâm Lôi mang hoa để xuống, hai tay chống cằm ngồi ở bên giường, nhìn Sở Ngự Tây giống như nhìn con ếch trong phòng thí nghiệm.

Dáng dấp rất tuấn tú.

Cô đã gặp qua rất nhiều anh chàng tuấn tú, các loại hình dáng, nhưng cũng không bằng người đàn không chân thật trước mắt. Có rất nhiều tài năng trẻ thành công, trong mắt đầy tinh tế, khôn khéo, còn rất thông minh. Cũng gặp qua loại không có ngoại hình, mồm mép láu lỉnh hoặc toàn thân hào nhoáng, cũng gặp qua đa mưu túc trí, tinh anh trong các tinh anh.

Sở Ngự Tây vốn không đếm xỉa tới cô, nhưng thấy bộ dạng này của cô, sắc mặt trầm xuống: "Em có chuyện gì sao?"

"Cô ấy nói các người tuyệt đối không thể, tôi đang suy nghĩ tại sao." Lâm Lôi thở dài nói: "Ngay cả tôi cũng động lòng, sao cô ấy có thể không động lòng?"

"Cô ấy?" Sau khi Sở Ngự Tây nghe xong, sắc mặt lập tức thay đổi: "Em đi tìm cô ấy làm gì?"

Lâm Lôi thấy dáng vẻ này của anh, thở dài, trong lòng cô rất khổ sở: "Tôi chỉ muốn biết, khả năng các người có thể hợp lại là bao nhiêu, nếu có hy vọng, tôi quyết định làm người giảng hoà cho hai người."

Sở Ngự Tây nghe những lời này, nắm tay từ từ siết chặt, nét mặt u ám: "Đừng uổng phí tâm tư, chúng tôi tuyệt đối không thể nữa rồi."

Lại là một người tuyệt đối không thể.

"Tại sao?" Lâm Lôi nhìn anh: "Anh phải nói cho tôi biết lý do thật sự, tôi mới có thể phán đoán, các người tuyệt đối không có khả năng, có phải là thật hay không."

"Cái này có liên quan gì đến em?" Ánh mắt của Sở Ngự Tây sắc bén nhìn Lâm Lôi.

"Nếu các người có thể gương vỡ lại lành, tôi sẽ tích được công đức, nếu các người thật sự không thể, vậy...tôi muốn chúng ta cứ tiếp tục thử xem!" Lâm Lôi nói rất táo bạo, nhưng mặt vẫn có chút nóng lên.

Sở Ngự Tây chưa từng thấy người phụ nữ nào thẳng thắn như vậy, ngày thường chỉ cần anh vừa tức giận, hầu như không ai dám đụng chạm anh nữa, không ngờ người phụ nữ này lại ở đây mạnh miệng với anh! Anh lạnh lùng nói: "Chuyện của tôi và cô ấy không cần em quan tâm!"

"Vậy sao được?" Lâm Lôi cau mày: "Anh nghĩ đi, cậu anh nghiêm túc giới thiệu anh với tôi, nếu anh không cho tôi một lời giải thích hợp lý, sao tôi có thể nói rõ với ba tôi và cậu anh chứ?"

Sở Ngự Tây có thể không cho bất kỳ ai mặt mũi, cũng không thể không bận tâm đến cảm nhận của cậu anh.

Sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi.

Lâm Lôi mỉm cười nói: "Trước kia tôi đã làm các tiết mục tình cảm, anh nói xem, rốt cuộc anh đã làm gì, nếu các người có thể, tôi nhất định sẽ làm cho các người hợp lại! Anh yên tâm, tôi không có những hành vi bỉ ổi của tiểu nhân!"

"Người cô ấy yêu không phải tôi." Cuối cùng Sở Ngự Tây lạnh nhạt mở miệng.

"Nhưng tôi không cảm thấy vậy." Lâm Lôi rất khách quan: "Trực giác của tôi nói cho tôi biết, tình cảm của cô ấy đối với anh rất sâu đậm, thật đó."

"Con của cô ấy cũng không phải của tôi." Sở Ngự Tây nói ra câu thứ hai.

"Hả?" Lâm Lôi hơi sửng sờ, đây thật sự là một lý do trí mạng: "Vậy anh biết là của ai à?"

Sở Ngự Tây gật đầu.

"Có thể là nghĩ sai rồi hay không?" Lâm Lôi nhẹ nhàng nhắc nhở anh: "Có lẽ cô ấy đang gạt anh thì sao?"

"Tôi đã làm DNA." Sở Ngự Tây khàn giọng nói.

"Hả?" Lâm Lôi không còn bình tĩnh nữa, sao Sở Ngự Tây có thể si tình như vậy? "Vậy có phải cô ấy có nổi khổ tâm khác hay không, ví dụ như bị cường bạo rồi có con, cho nên cảm thấy không xứng với anh, vì vậy mới chia tay với anh?"

Sở Ngự Tây cúi đầu, nói ra câu thứ ba: "Cô ấy yêu cha của đứa bé."

"Anh biết cha của đứa bé là ai sao?" Lâm Lôi không bình tĩnh được nữa: "Anh ta là ai?"

Sở Ngự Tây hơi do dự, không nói.

"Anh yên tâm, tôi lấy đạo đức nghề nghiệp của tôi ra đảm bảo, nếu anh không đồng ý công khai, tôi nhất định bảo vệ bí mật cho anh * *!" Lâm Lôi sốt ruột cam đoan.

Sở Ngự Tây nặng nề thở dài nói: "Người đàn ông sắp trở thành em rễ của tôi."

Mặc dù đã phỏng vấn rất nhiều tin tức, nhưng đều là dân sinh, phương diện văn hóa, Lâm Lôi nhất thời có chút choáng váng, nhưng cũng hiểu được mối liên quan trong đó, chuyện này cũng thật phức tạp, cô nói: "Nhưng, nếu người cô ấy yêu muốn lập tức kết hôn thì cô ấy sẽ trong tình trạng độc thân, nếu anh thật sự yêu cô ấy, đừng vì mối quan hệ lộn xộn này mà buông tay! Cho dù..."

Cô không nói được gì nữa, quả thực có chút lộn xộn.

Sở Ngự Tây nở nụ cười, cuối cùng anh nói ra một câu: "Tôi vì làm cho cô ấy và Nhiễm Đông Khải cắt đứt, cũng muốn làm cho bản thân tôi không ảo tưởng nữa, tự tay mang cô ấy đưa lên giường của một người khác."

"Anh...anh thật là..." Lâm Lôi đứng phắt dậy, cô tức đến run người, hoàn toàn quên mất lập trường của mình: "Vô sĩ! Cầm thú!"

Sở Ngự Tây đưa tay kiếm thuốc lá bên cạnh, rút ra một điếu rồi đốt lên, làn khói lượn lờ giữa không trung, anh khàn giọng nói: "Mặc dù vậy, tôi vẫn yêu cô ấy."

Lâm Lôi chỉ cảm thấy tay chân lạnh lẽo, lần đầu tiên cô cảm giác được bất lực trong lời nói, cô không biết nên nói gì, cuối cùng cô cũng hiểu, tại sao hai người đều nói tuyệt đối không thể.

Bất luận Thương Đồng có thích Sở Ngự Tây hay không, bất luận Sở Ngự Tây yêu Thương Đồng thế nào, bọn họ thật sự không có khả năng nữa.

Chỉ riêng vướng mắt phức tạp trước kia, cũng đã rất khó ở cùng một chỗ, huống chi anh lại làm ra chuyện bỉ ổi như thế. Anh đã hoàn toàn phá huỷ ranh giới cuối cùng của một người phụ nữ, đó là chuyện mà bất kỳ ai cũng không thể tha thứ.

Lòng của Sở Ngự Tây cũng rất đau đớn, đốt xong điếu thuốc, anh giống như người gỗ ngẩng đầu nhìn Lâm lôi, cười khổ sở: "Tôi là cầm thú, cho nên cách xa tôi một chút."

Lâm Lôi không nói gì, cầm túi xách nhỏ của cô xoay người bỏ đi.

Cô là một thuyết khách thất bại.

Người đàn ông như vậy, cô tuyệt đối sẽ không chấp nhận.

Tuyệt đối!

Nhưng, lúc ra khỏi phòng bệnh, cô nhịn không được quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sở Ngự Tây cúi đầu, mười ngón tay cắm vào trong tóc.

Cô còn nhớ anh đã nói: "Mặc dù vậy, tôi vẫn yêu cô ấy."

Không kìm được đau lòng.

Chương 114: Đêm tân hôn khác biệt

Trong phòng bệnh, yên tĩnh lại.

Sở Ngự Tây vừa đốt điếu thuốc thứ hai, điện thoại vang lên lần nữa, nhìn dãy số, anh chán ghét ném qua một bên.

Hôn lễ, bọn họ vui vẻ chuẩn bị hôn lễ cho con gái của bọn họ, ăn mừng thắng lợi trong tình yêu tội lỗi của bọn họ, tại sao muốn anh tham dự?

Tin nhắn nhảy vào.

"Anh, anh ở đâu?" Sở Vân Hề gửi đến.

Sở Ngự Tây hút thuốc, ngực đau đớn. Trước khi Lâm Lôi đến, trước mắt anh giống như là mây mù, biết rõ kết cục tàn nhẫn ở phía sau, cũng không suy nghĩ, không muốn suy nghĩ.

Nhưng thực tế còn ở đó, anh không thể không chấp nhận, giữa bọn họ thật sự không thể nữa rồi.

Đúng như dự đoán lúc anh quyết định.

Nhưng anh không dự liệu được tim của mình, lại vì hành động đó mà khiến cho bản thân càng rơi vào vị trí bị động. Anh không cách nào quên cô, cũng không thể đối mặt với cô.

Để cô tự do?

không thể nào.

Vậy thì để anh là chim, cô là cá.

Đêm dần khuya, anh dứt khoát tắt điện thoại di động.

Bất luận bên ngoài là gió hay là tuyết, đều không liên quan đến anh.

Một đêm này, người khó ngủ đâu chỉ một mình anh?

----- Vũ Quy Lai -----

Mặc dù hôn lễ rất đơn giản, nhưng cách thức cũng rất cao quý. Sở Vân Hề gọi mấy cuộc điện thoại, còn gửi đi nhiều tin nhắn, cũng không nhận được trả lời.

Sở Hán Thần càng vì sự vắng mặt của Sở Ngự Tây mà sắc mặt không tốt, nhưng vẫn chào hỏi với khách khứa.

Lúc Nhiễm Đông Khải lên phía trước đón tiếp mọi người, mặc một bộ lễ phục tinh xảo, nhìn thấy tuyết đã đến.

Bởi vì vừa vào đông, trận tuyết đầu mùa còn có chút êm dịu, bay lả tả rơi xuống, cũng không lạnh lắm.

Sở Vân Hề mặc váy cưới trắng tinh, tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng đáy lòng cũng thấp thỏm, cô thật sự rất lo lắng, lo lắng Nhiễm Đông Khải sẽ nhất thời thay đổi.

Nhưng Nhiễm Đông Khải vẫn đến, từ đầu đến cuối đều nở nụ cười nhẹ nhàng, theo xe cưới của gia trưởng tới, anh mặc bộ âu phục màu trắng, anh đưa tay ra, lúc tay Sở Vân Hề khoác lên tay anh, anh ôm cô lên xe bằng kiểu công chúa.

Đèn flash tới tấp theo sát cảnh này, hình ảnh đẹp tự nhiên giống như tranh phong cảnh.

Sau đó tất cả mọi thứ đều dựa theo trình tự, chuyện Sở Vân Hề vẫn lo lắng cũng không xảy ra.

Hôn lễ kiểu Tây, Mục Sư hỏi ý nguyện của hai người, tuyên bố bọn họ kết làm vợ chồng, kỳ thực cô rất sợ, Nhiễm Đông Khải lại đột nhiên nói ra một câu: "Tôi không bằng lòng."

Nhưng anh rất bình tĩnh nắm tay cô nói: "Tôi bằng lòng."

Sở Hán Thần đỡ Tân Mộng Lan, bà có chút hốt hoảng, từ đầu đến cuối đều giống như có tâm sự.

"Mộng Lan, em mệt sao?" Sở Hán Thần không nghĩ nhiều.

"Không có gì." Tân Mộng Lan lắc đầu, bà nhỏ giọng nói: "Ngự Tây vẫn không chịu tha thứ cho chúng ta."

Sở Hán Thần cau mày: "Đề cập đến nó làm gì?"

"Cuối cùng vẫn là chúng ta có lỗi với nó."

"Hôm nay là ngày vui của Vân Hề, đừng nhắc đến những chuyện này. Thấy Vân Hề lấy chồng, anh thật sự cảm thấy mấy năm nay uất ức cho em, chưa từng cho em một hôn lễ."

Tân Mộng Lan lắc đầu, khuôn mặt trắng ngần có chút bi thương, bà khẽ nói: "Thôi, anh lại đề cập đến chuyện này làm gì?"

Cuối cùng tiệc cưới kết thúc, khách khứa tản ra, Sở Vân Hề cũng từ từ bớt lo lắng.

Sau khi Nhiễm Đông Khải tiễn hết những người khách cuối cùng, nhận một cuộc điện thoại, lúc này mới lạnh nhạt quay sang Sở Vân Hề: "Tài xế đưa em trở về trước."

"Anh đi đâu vậy?" Sở Vân Hề hơi sửng sốt, hôm nay là ngày cưới của bọn họ, anh muốn đi đâu?

Nhiễm Đông Khải nhìn cô, lạnh nhạt nói: "Tôi còn có việc."

Nói xong, anh lên xe đi mất.

Sở Vân Hề mặc lễ phục đứng đó, Chu Hi đi tới sau lưng cô, khẽ nói: "Phu nhân, xe ở bên này..."

Sở Vân Hề im lặng đi theo Chu Hi, sau khi ngồi lên xe, tâm trạng đột nhiên suy sụp.

Anh có chuyện gì, lại có thể bỏ cô đi mất?

Phía trước là một mảng trắng xóa, giống như lòng của cô, hôm qua cô đột nhiên ý thức được một chuyện, người trong lòng của Nhiễm Đông Khải không phải cô, mà là Thương Đồng.

Thiếu chút nữa anh đã huỷ hôn.

Nhưng, cô thật sự yêu anh, anh chắc chắn cảm giác được.

Chỉ là tại sao lo lắng của cô lại giống như một quả bóng, lần này làm sao cũng không ép xuống được?

------ Vũ Quy Lai ------

Khách sạn.

Nhiễm Đông Khải vừa đi vào, đã bị Lận Khả Hân ôm lấy.

Cửa phịch một tiếng đóng lại.

Lận Khả Hân vừa tắm gội, sấy tóc, toả ra mùi thơm, cô bọc áo choàng tắm, cơ thể tinh tế nửa kín nửa hở, vừa đủ khiêu khích.

"Gọi tôi đến có chuyện gì?"

Nhiễm Đông Khải vẫn mặc lễ phục chú rễ, trên mặt vô cùng lạnh lùng.

"Thế nào, nhanh như vậy đã bước vào vai chú rễ? Không phải hai người chưa có giấy chứng nhận sao?" Lận Khả Hân mỉm cười ôm anh: "Thử cảm giác yêu đương vụng trộm xem sao?"

Đôi mắt u ám của Nhiễm Đông Khải theo cái cổ trắng nõn trần trụi của cô nhìn xuống, ngực của cô chỉ lộ ra một nửa, khéo léo che khuất một chút chỗ, anh bị cô đè trên cánh cửa, ngón tay linh hoạt đưa về phía lưng quần của anh, quỳ xuống, làm cơ thể anh nóng lên.

Nhiễm Đông Khải hiểu ý của cô, muốn ở đêm tân hôn, cho người phụ nữ kia một đòn, anh vốn cũng không **, lại mặc cô làm.

Tư thế của cô vô cùng động lòng người, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt quyến rũ, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng.

Ý cười ở khoé mắt cô ngày càng đậm, bởi vì có thể cảm giác được sự bành trướng của anh.

Cuối cùng Nhiễm Đông Khải kéo cô dậy, ném cô lên giường. Lận Khả Hân lập tức xé rách quần áo của anh, cô cuồng nhiệt, mạnh dạn, tất cả đều là kết quả dạy dỗ của anh, hai người phối hợp đã mấy năm, đã sớm quen thuộc, cô biết rõ từng chỗ mẫn cảm của anh, biết làm thế nào anh mới có thể thoải mái hơn, tính phúc hơn.

Tận lực để lại dấu vết của cô trên người anh, anh cũng thản nhiên không để ý tới.

Trong phòng không ngừng nóng lên, đến khi Lận Khả Hân thoả mãn xụi lơ ngã xuống trên giường, ngoài cửa sổ đã hoàn toàn tối đen.

Tuyết rơi trên cửa sổ, sau khi Nhiễm Đông Khải tắm gội, cơ thể trần truồng nằm trên giường hút thuốc.

Không phải anh không muốn đi, mà là quần áo đều đã bị Lận Khả Hân xé rách.

Chu Hi đang trên đường đưa quần áo đến.

"Đông Khải..." Lận Khả Hân giống như một con mèo nằm sấp ở trong ngực anh, cảm nhận lồng ngực rộng rãi của anh, hài lòng nhìn dấu hôn cô để lại trên cổ anh.

"Hài lòng chưa?" Nhiễm Đông Khải đẩy tay cô ra, vô cùng lạnh nhạt.

Tâm tư của Lận Khả Hân bị vạch trần, nhưng không xấu hổ, chỉ dịu dàng nói: "Không phải em đang phối hợp với anh sao."

Nhiễm Đông Khải không lên tiếng, anh cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối.

Sau đó anh không muốn nói chuyện, không thích người khác đụng vào anh, Lận Khả Hân biết, cô thông minh ngậm miệng lại, nhưng vẫn nằm ở bên cạnh anh, thoáng giữ một khoảng cách.

Nhưng Chu Hi đến rất nhanh, đưa quần áo cho anh, Nhiễm Đông Khải nhanh chóng mặc xong, chuẩn bị rời đi.

"Đông Khải..." Lận Khả Hân ôm eo anh: "Gấp trở về động phòng sao? Ở lại với em được không?"

Nhiễm Đông Khải cau mày, anh chưa bao giờ qua đêm ở khách sạn, anh không thích cảm giác và mùi vị này: "Em vẫn còn chưa hài lòng sao?"

Lận Khả Hân còn muốn nói gì đó, Nhiễm Đông Khải đã kéo tay cô ra, đi tới cửa, anh quay đầu lại nói: "Tôi sẽ gọi cho em sau."

Nói xong mới bỏ đi.

Lận Khả Hân mặc dù có bất mãn, nhưng nhìn giường vừa mới làm bừa bộn, vẫn lộ ra nụ cười sảng khoái.

Cô nằm dài trên giường lần nữa, ở chỗ Nhiễm Đông Khải rời đi, ngửi hơi thở của anh, ôm chăn, lộ ra vẻ mặt say mê.

Nhiễm Đông Khải là của cô.

----- Vũ Quy Lai -----

Sở Vân Hề ngồi trên giường lớn, chiếc giường này không có trải ga màu đỏ của tân hôn, trong phòng thậm chí không có treo hình cưới của bọn họ.

Đã mười hai giờ khuya, Nhiễm Đông Khải còn chưa trở về.

Lúc ăn cơm tối, quản gia kêu cô xuống ăn cơm, cô có thể cảm giác được mọi người đều nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Cô cảm thấy rất xấu hổ.

Nhưng tất cả cũng không sánh bằng lúc Nhiễm Đông Khải bỏ đi. Cô tẩy trang, tắm rửa, mặc bộ đồ ngủ mà mình mang đến từ nhà, ngồi trên giường lớn chờ anh.

Đêm qua, cô còn đặc biệt lo lắng đêm tân hôn trong truyền thuyết kia, phải biết rằng, kỳ thực cô và Nhiễm Đông Khải ngay cả một nụ hôn cũng chưa có.

Cô thật sự rất sợ.

Nhưng lúc này, cô càng cảm thấy sợ hãi hơn, bởi vì anh cư nhiên không trở về.

Suốt cả đêm, Nhiễm Đông Khải cũng không trở về.

Cuối cùng cô cũng chịu không được, lúc tờ mờ sáng đã ôm chăn ngủ.

Lúc Nhiễm Đông Khải trở về, nhìn thấy cảnh tượng thế này, Sở Vân Hề nằm trên giường của anh, làm cho giường cũng nhăn nhíu, trên tủ đầu giường đặt quần áo của cô.

Đã bảy giờ, cô còn đang ngủ say.

Mặc dù đêm qua anh đi ra khách sạn, nhưng không trở về, mà tìm một căn phòng ngủ khác.

Không ngờ tới sáng sớm trở về, lại nhìn thấy cảnh tượng này.

"Đứng dậy..." Anh nắm lấy cổ tay của Sở Vân Hề, kéo cô từ trên giường của mình xuống.

Sở Vân Hề vừa mới ngủ, bị sức mạnh bên ngoài lôi kéo, phịch một tiếng kéo xuống trên mặt đất, cô giật mình, mở đôi mắt buồn ngủ ra, thấy Nhiễm Đông Khải, có chút mơ màng: "Anh đã về?"

Cô dụi mắt, hình như với việc mình ngã xuống đất có chút buồn bực, chân trần đứng dậy, Nhiễm Đông Khải thấy cô mặc chiếc áo ngủ cổ tròn màu hồng, phía trên lại in hình con thỏ trắng, mặc dù rất rộng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy đường cong hở ra trước ngực, anh lạnh lùng nói: "Đến phòng khách mà ngủ."

"Tại sao?" Sở Vân Hề vẫn còn chút mơ màng, cô quả thực rất buồn ngủ, vẫn không quên hỏi một câu: "Sao trễ thế này anh mới về?"

Nhiễm Đông Khải thấy bộ dạng này của cô, sắc mặt tối xuống, kéo cô đi tới cửa, đẩy cô ra ngoài, lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Anh không thích người khác ngủ trên giường của anh, trừ một ngoại lệ duy nhất, đó chính là Niệm Niệm.

Hôm đó Niệm Niệm mệt mỏi, anh kể chuyện cổ tích cho cô bé nghe, cô bé mềm mại chui vào trong chăn, mệt mỏi mở mắt không ra, mơ màng ngủ thiếp đi. Anh không nỡ quấy rầy đến cô bé, để cho cô bé ngủ trên giường mình.

Bởi vì lúc cô bé ngủ, rất giống Thương Đồng, anh nghĩ tới Thương Đồng khi còn nhỏ, có phải cũng đơn thuần như vậy hay không. Hai người bọn họ rất giống nhau, một người mất cha, một người mất mẹ, cho nên tuổi thơ chắc là cũng không vui vẻ bằng Niệm Niệm?

"Đông Khải..." Sở Vân Hề chân trần, đập cửa: "Anh mở cửa ra!"

Nhiễm Đông Khải mở cửa, lần này là cầm quần áo của Sở Vân Hề ném ra, tiếp đến là ga giường, gối, chăn.

"Quản gia, thay cho tôi một bộ khác!"

Đến mức này, Sở Vân Hề rốt cuộc không nhịn được nữa, nước mắt của cô ào ào rơi xuống: "Tại sao anh lại đối xử với em như vậy?"

Nhiễm Đông Khải lạnh lùng nói: "Vậy em muốn tôi đối với em thế nào? Tôi đã nói với em, lòng của tôi đã có người khác, em vẫn muốn gả vào! Em muốn tôi đối với em thế nào?"

Sở Vân Hề uất ức nhìn anh: "Sao anh lại trở nên như vậy? Em...chúng ta đã là vợ chồng!"

"Em gấp muốn thực hiện nghĩa vụ vợ chồng vậy sao?" Nhiễm Đông Khải thấy cô đi chân trần, đứng trên sàn nhà lạnh lẽo, bàn chân trắng nõn run rẩy, trên quần ngủ trang trí hai con thỏ trắng ngây thơ bằng nhung rất buồn cười, anh tới gần một bước, nắm lấy cổ tay cô, kéo về hướng phòng khách.



Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_44
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan_52
Phan_53
Phan_54
Phan_55
Phan_56
Phan_57 end
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .